24. Lưu biệt

Tiệc này đêm cuối mai chia ly
Anh cố lưu tôi có ích gì
Đời người điên tỉnh bao nhiêu dịp
Xin cạn chén rượu để tôi đi…
Đau tình không xót bằng đau nghĩa
Tay gầy càng ném chén vô tri
Mắt xanh càng gửi ngoài mưa gió
Lòng không càng sống với cầm thi
Rượu xuân càng đượm say mùi cũ
Cố nhân càng biết cười phân kỳ…

Gió lên! Gió lên! Cùng rũ tất
Con chim còn đỗ lại làm chi?
Đất trời rộng quá tôi không chịu
Cắm chặt sông đây một cánh bè
Rót rượu ra anh, tôi muốn uống
Cực kỳ trong sạch cực say mê
Sáng mai qua bến Ninh Cơ lạnh
Khỏi thấy se lòng trận gió tê.

Giong đèn lưu luyến làm chi nữa
Tôi quyết đi rồi, tôi phải đi!

Tiểu thuyết thứ bảy số 397, 1940

Có một số chỗ khác Bản in trong Thơ Thâm Tâm, NXB Hội Nhà văn, 2015

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *