Gió Thâm Tâm – Nguyễn Ngọc Phú

Ngọn gió thổi dọc cánh rừng sốt rét
Nắng ký-ninh vàng vọt da người
Anh lẫn với cỏ cây đồng đội
Câu thơ giờ như đứa trẻ mồ côi

Ngọn gió thổi những quả đồi nhưng nhức
Sao trên trời, xương cốt dưới đất nâu
Tôi mới hiểu vì sao cánh rừng nhiều đom đóm
Bướm trắng bay dọc con suối đục ngầu

Ngọn gió thổi bạc phơ bao mái tóc
Chiến tranh tắt lâu rồi, hương khói vẫn cong nhang
Chị vẫn buộc đò dưới bóng cầu lẻ ván
Đêm đêm nghe sóng vỗ nát lòng

Thâm Tâm hỡi! Người đi, người đi thật
Chúng tôi lại tiễn nhau bằng Tống biệt hành
Câu thơ sống lâu hơn đời người viết
Gió Cao Bằng hay gió Thâm Tâm…

Cao Bằng tháng 8-2000
Văn nghệ Quân đội số 11 năm 2000

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *