9. Tiếng xưa

Heo may thổi vào lòng em lác đác

Những lá khô đã chết cả màu tươi.

Nàng Lan

          – Nói lên khách lặng buồn ơi!

     Kẻo sương gió ở lòng tôi lạnh lùng!

          – Cô như ánh sáng ngày đông,

     Cô như chiếc nhạn mơ mòng cao bay,

          Liệng tìm dưới dải trời mây

     Một hình ảnh mộng cho ngày yên vui!

          – Nói lên khách lặng buồn ơi!

     Kẻo sương gió ở lòng tôi lạnh lùng!

          – Nhưng đường mưa gió long đong,

     Tôi không muốn gửi tấm lòng nơi cô.

          Kìa cô trông xuống nguồn thu,

     Lá xuôi, lá mắc bên bờ không trôi!

          – Nói lên khách lặng buồn ơi!

     Kẻo sương gió ở lòng tôi lạnh lùng!

          – Nhưng tôi không thấy tưng bừng,

     Nhưng tôi không thấy ánh hồng nhuộm tôi!

          – Nói lên khách lặng buồn ơi!

     Kẻo sương gió ở lòng tôi lạnh lùng!

          Ba năm nghe tiếng gió rung

     Giật mình còn tưởng tiếng lòng người xưa.

Thanh Giám

Tuần báo Bắc Hà, Số 1 tập mới (18-9-1937)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *