Skip to content
đáp bài “Không về” của Nàng Lê đăng Bắc Hà số 6
Khóm trúc tuôn rơi hàng lệ cũ,
Con thuyền buộc chặt mối tình già.
Thơ Đường
Buổi ấy, sao chìm, tiếng nhạn đâu
Gọi hơi thu nổi suốt ngàn dâu,
Giọng gà sớm gáy giờ ly biệt,
– Kìa, cuối trời xa đã trắng màu!
Ta bước lên bờ, em dưới sông
Cắm thuyền, sương dột lạnh lùng không?
Khoát tay vốc nước, em lau mặt
Giấu lệ rơi… mà vẫn ngước trông …
Rồi gió may reo lá tả tơi,
Ta còn buồn đoái lại… Nhưng nơi
Đìu hiu bến nước sương bừng sáng,
Em chỉ còn là chiếc bóng thôi!
Những sắc hoa phai, những vẻ mây
Đã mờ từng sớm, những thân cây
Ngang đồi ngơ ngác như trông ngóng…
Những mấy lần thu nhuộm tháng ngày!
Ta nhớ mầu trăng đọng mắt huyền
Khi ta hôn ngấn lệ đầu tiên,
Và chưa quên ánh sao chìm tắt
Trên sóng khi em vốc nước lên …
Ta biết, năm năm, em nản lòng
Khi luồng gió mới cuốn ngang sông
Lá vàng từng đợt. Ôi, hiu hắt!
Ngày thắm trôi theo nước cuộn giòng…
Đường thế xa xăm cát trắng bay,
Mà đời lý tưởng vẫn mê say!
Chân ta mải bước trong gian khổ,
Cố lãng quên em lẫn tháng ngày…
Nhưng đêm nay gió lạnh, sao tàn,
Chim lạ đem về tiếng thở than,
Ta trạnh thương người lần tóc bạc
Bên đèn khuya ở bến sông Hàn.
Tuấn Trình
Tuần báo Bắc Hà, Số 11, (19-10-1936)