21. Thơ ngắn

Ngày ngắn dần theo ngày trắng dần,

Sáng nay nắng lại đổ vàng sân.

Dáng người phơi áo mùa thu trước

Đã cũ càng rồi… Thôi cố nhân!

Lòng tôi như chiều em bỏ đi

Ta nhìn thiên hạ nỗi phân kỳ,

Phòng thành u uất cho mây khói,

Xây đặc ven trời bóng loạn ly…

Ai đìu hiu đốt lá khô,

Khói lên lôi cả trời thu xuống trần.

Quả bàng lác đác rơi sân,

Nghe đau lòng khách mấy lần lên cao!

Tiểu thuyết thứ bảy số 331 (5-10-1940)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *