20. Thâm tâm

Bạn ơi! Ngùi tiếc ngày tàn,

Là tôi, lòng chứa thu tàn cũng tôi.

Có duyên người diệt mất rồi,

Còn tình nuôi được nửa vời tình đi.

Đờn mình đem gẩy người nghe,

Giả vàng ai giả được gì ngọc châu.

Hình dung ngoài thấy già đâu,

Mà riêng mái tóc trắng màu trong tâm.

Chân tình vắng vẻ tri âm,

Thà đem ngày tháng lần lần vào điên.

Tiểu thuyết thứ bảy số 330 (29-9-1940)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *