Sông bao la vẻ ngân buồn…
Ngẩn ngơ lòng vắng chạnh hờn, thu ơi!
Gái thêu oán dõi ven trời:
Xa xăm khói nước, ngậm ngùi duyên tơ.
Muôn năm ôm ấp “hững hờ”
Sông nhầu ứa lệ pha mờ trăng rung.
Vần thơ biếng gửi điệu lòng,
Lời sương gieo trúc mơ mòng… nhắn đưa…
Kim thêu, ồ! Gẫy bao giờ?
Buồn tênh ánh nước mầu thu gợn nhòa.
Lạnh lùng… tiếng quạ xa xa,
Phả mơ hồ khúc sáo tha thiết sầu.
Hắt hiu gieo ngọn liễu rầu,
Vi vu ru gió ấp lầu phiêu diêu.
Rung sương, tiếng nhạn dặt dìu,
Tưởng như trông ngóng chàng Ngưu nấc lòng.
Nhưng xa, xa tắp muôn trùng,
Sông tan nửa nhịp cầu vồng… Than ôi!
Kìa, con quạ dọc chân trời,
Ngậm bờ Ngâu trắng tuyệt vời bay đâu?
Mông mênh sông lóa đục mầu,
Bọt thêu giọt lệ ngậm sầu, ngâm nga.
Lời buồn tan rớt mưa xa,
Ngàn năm, ôi! Khóc duyên hoa lỡ làng.
Trăm Năm
Tân Việt văn đoàn, số 2, 1935