19. Xa xôi

Từng sắc hoa phai. Những vẻ mây

Đã mờ từng sớm. Mấy hàng cây

Ngang đồi ngơ ngác như trông ngóng

Giời mấy lần thu úa tháng ngày…

Lát thêm san sát lá vàng mưa

Ai khiến xui ai chán đợi chờ

Rừng tóc e mầu sương tuyết cải

Chim gà rừng cũ hót càng thưa.

Ngoài bãi đìu hiu gió tịch dương

Bay vàng đôi lối…Nhớ càng thương

Những người cô-lão lên cao ngó

Nắng cháy bơ phờ mái tóc sương.

Chiều xóa dải sông, xóa cả đi

Bông lau lợt đợt, bóng chia ly

Dăm ba chiều cũ ngơi ngơi tắt

Tiếng vọng hương không gửi gắm về!

Lão phụ liu điu đợi mỗi đêm

Sương chiều đặc ngõ, giá lòng kiên

Gió vi vu thổi, hơi hiu hắt

Giấc lạnh đôi hồi mộng nhóm lên.

Mơ thấy thây chồng xa ngất nơi

Sóng muôn trùng đổ, rặt khơi vơi

Thấy con-giòng máu giang hồ kế

Năm tháng say đi bốn góc trời…

Tiểu thuyết thứ bảy số 312 (25-5-1940)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *