17. Hư không

Điệu kèn ai oán thổi lòng thương

Và tiễn hồn oan – cữu nặng đòn.

Không một vòng hoa phong sắc lạnh,

Trong nhà táng gỗ lở mầu son.

Thất thểu xe linh ngược gió hàn,

Đôi bà ngồi ngó lại tuần nhang.

Im như bóng lẻ người cô lão,

Đi rắc tang rơi vạn thỏi vàng.

Tiếng khóc thưa trong một đám người,

Ấm hơi lửa thuốc, thắm trầu môi.

Dăm tà áo cánh như sương rủ,

Ngơ ngác dăm thân trẻ sụt sùi.

Hồi lệnh vang đưa rộn khắp lòng,

Đã truyền tin lấp huyệt tiêu vong.

Một tuần nhang cuối, đôi lời viếng

Là hết, nằm yên xác lạnh lùng!

Mai mốt còn gì kể với nhau.

-“Ngày xưa…có một lũ khăn nâu.

Dăm người tóc bạc, mươi hai trẻ,

Đưa mấy em thơ, trắng mái đầu.

Em nhỏ đưa tang, lũ láng giềng,

Đưa hồn hàng xóm nắm hương đen…

Thế là chôn cả Tài Năng, cả

Một kiếp thơ trinh xuống cửu tuyền!”

Tiểu thuyết thứ bảy số 310 (11-5-1940)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *