Về đây chỉ thấy toàn hương ngã,
Say vẩn vơ… làn khói gợi đi…
Thời khắc nặng mang hồn trác táng,
Tàng tàng tan xuống rượu trong ly.
Ờ nhỉ, ngày nao ở chốn này,
Chia tay gái lệ với trai say.
Giờ rung bóng rượu hương tàn rụng,
Chỉ thoáng qua lên gợn áo gầy.
Ảo ảnh! Chết rồi trăm áo cũ,
Trong ly, bóng ấy vết thương ta.
Khuya khuya bải hoải màu men khói,
Say mỗi canh sầu lại bốc ra.
Tiểu thuyết thứ bảy số 302 (16-3-1940)