7. Nhơ bẩn

Tôi đã thấy một chiều ghê tởm quá,

Bên thi bài người hủi đẫm tanh hôi!

Và hôm sau, vùi rấp dưới chân đồi,

Kẻ số mệnh – hỡi linh hồn đau khổ.

Hỡi xác thịt sẽ rữa dần đưới mộ!

Không một tia khói gợn của tuần hương

Và một vài giọt lệ khóc vì… thương.

Tôi chỉ thấy lạnh lùng, người quá khách

Xéo lên đồi, màng cỏ sương vỡ rách

Khẽ kêu lên, như tiếng của âm hồn…

Họ quay đi, khạc nhổ và bồn chồn

Chừng hãi sợ mảnh thây tàn nhầy nhụa!

Vong linh ơi! Thâm tâm ta nhớp nhúa,

Đầy lỗi lầm, hối hận… Ta ngồi đây

Gõ lên mồ ngươi từng một ngón tay

Cho ta thấy tiếng hồn ta nức nở.

Ta cũng bị đời mỉa mai, ruồng bỏ,

Vì tội tình bừa bãi, mà ta không

Thấy bóng hình cứu vớt của Mênh Mông!

Để nhơ nhuốc như mình ngươi hoen rữa.

Không bao giờ lòng ta trong trắng nữa…

Tuấn Trình

Tuân báo Bắc Hà, Số 16, (26-11-1936)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *