48. Những đêm trăng

Những đêm trăng, gọi nàng bên lầu vắng.

Tôi lặng buồn, cho ngọn gió bay đi.

Gió trở lại, chòm cau trên tường trắng

Khẽ lắc đầu, chìm nổi những chi chi…

Những đêm trăng trên lầu cao, nàng tựa,

Buông tóc huyền óng ả dưới trăng ngân.

Mảnh khăn đào vội lau hàng lệ ứa,

Rồi buông tay cho gió thổi qua sân…

Những đêm trăng, tắm mình trong mộng ảo,

Lá ôm nhau nằm ngủ đợi sương gieo,

Trăng nhởn nhớ trút quanh mình xiêm áo,

Bay ngổn ngang vương vấn ngọn lầu cao.

Ngủ đi Trăng! Kéo dồn mây nọ lại!

Soi làm chi gang tấc cảnh muôn trùng?

Ngủ đi em, ngồi kia em khóc mãi,

Sương gieo rồi, em đóng cửa lại không!

Nhưng óng ả tóc tơ còn buông xõa,

Lệ còn rơi chan chứa với trăng ngần,

Thơ còn bay, gió kia còn vội vã

Thả hồn yêu bay vượt giải Sông Ngân!

Giữa hai tôi khoảng không gian tàn nhẫn

Cứ kéo dài chia rẽ mãi hai tôi.

Dòng thời gian giục người ta quên lãng,

Những đêm trăng vẫn sáng rực lòng tôi.

Trái Tim

Tuần báo Bắc Hà, Số 9 (5-6-1937)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *