11. Tự tử

Tặng Vũ Oánh

Rượu nồng nốc mãi không say,

Rót đi cứ rót cốc đầy cốc vơi.

Cốc chan chứa sóng rồi vơi,

Cốc dừng trên miệng, cốc rời khỏi tay.

Ha! Ha! Lòng ướt, lòng cay,

Tôi tìm đến chỗ hàng cây không người.

Đảo điên mắt khóc môi cười

Gió đưa đàn cá đến ngồi cành rong.

Gió đưa sóng hát vào lòng,

Gió đưa nước sáng như không có gì.

Hồn buông, đầu óc nặng nề,

Đôi chân nhẹ bỗng như đè lên bông.

Thốt nhiên tôi lại hãi hùng,

Mắt vừa nhận thấy giòng sông đục lờ.

Nhà ai mới nổi kèn thờ,

Điệu tang ai oán ơ hờ lặng trôi.

Qua lòng sắp đắm lại thôi,

Một phen cái chết chịu lùi cái tang.

Trong tôi sợ … ướt lệ nàng,

Và run rẩy tiếng khóc than gia đình.

Với vòng hoa trắng tinh anh,

Lạnh lùng sẽ đặt lên bình nhang thơm …

Tôi về nuôi lại tâm hồn,

Sống hơn xưa, những đêm trường khó say.

Tiểu thuyết thứ năm 1939

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *